Giải Trail đầu đời

Posted by on April 12, 2023 · 49 mins read

Đi, đi và đi! Lần đầu tiên cho Trail và lần đầu cho Ultra 55km

Lưu ý: bài viết dài nên là ace cẩn thận nhé 🤪

Sự tích

Nó phải nói từ khá lâu rồi, mình có ý định là có những giải chạy FM nhưng mà lười chưa tập luyện được. Trước đó thì mình cũng có tập chạy từ 2020 nhưng mà được mấy bữa là lại làm biếng không chạy nữa, có đợt thì nóng quá biếng, có đợt lạnh quá cũng biếng ._.

Về sau mình có phương pháp để duy trì thói quen nhỏ này rồi thì đã khá hơn. Vào ngày thường là sau giờ làm việc sẽ xỏ giày và phi ra chạy 5km pace 5.4 - thành thật là mình không nghĩ thành tích của mình lại tốt vậy đâu, mình để đơn vị là miles nên nó có chỉ số là 3 miles pace 8.4. Bạn biết đấy, lúc đó mình cũng chỉ mong là mình chạy đc 21km là khá lắm rồi chẳng mong cầu cao sang! Và chính vì thế nên mình có 2 checklist trong năm nay đó là DLUT 21km và VMM 42km cơ mà kết quả sao chắc các bạn cũng đoán được roài ._.

Trap 55km

Mình cũng vừa đề cập tới rồi đó, dự định thì giải này mình sẽ chỉ chạy 25km và sau đó có time đi dạo phố phường Đà Lạt, ăn uống, bla bla. Nhưng mà vào buổi chiều T7 cách ngày chạy 3 tuần mình có dự định là chạy quanh công viên gần nhà để luyện tập chút xíu thế là chị HR quay sang:

Chị HR: Đông, em đi chạy tập cho DLUT hả?

Đông: Dạ vâng, chạy chút tập làm quen ạ

Chị HR: Em mà chạy 25km thì dễ lắm, chị còn đi được mà. 25km đi bộ là đc thôi em, không có gì đâu ._.

Chắc là nghe thấy cuộc trò chuyện đó, sếp em đứng dậy:

Sếp: Đông ơi, chú phải chạy 55km, 25km chú thừa sức đi rồi

Đông: Thì em muốn đi trải nghiệm Đà Lạt thôi sếp :-s

Sếp: Thế thì chú đi 55km trải nghiệm em ạ, giống như mấy a đi chạy xong DNF :))

Đông: Thôi thế thì giờ e mà finish đc 30km Road thì e upsize lên 55km

Và hôm đó là ngày mà mình đã cày 30km pace 8.4 bà con ạ ._.

Công tác chuẩn bị bắt đầu

Sau lần chạy đó thì tối về mình đã upsize lên 55km và bước vào giai đoạn chuẩn bị. Mình đi search Youtube các hướng dẫn về chạy, nhắn tin loạn cả lên để lấy insight từ những người đi trước, tích luỹ kiến thức từ tư thế chạy, giày chạy, đồ nghề, dinh dưỡng, tinh thần,… vì mình chỉ nghĩ là 55km chứ không phải trò chơi nên cẩn thận chuẩn bị chút.

Về thể lực thì mình đã phải nghỉ ngơi 1 tuần để cơ thể hồi sức sau lần chạy đó, và sau đó thì mình cũng chỉ tập túc tắc thôi chứ cũng không tập căng vì mình nghĩ lúc đó mình đi đc cỡ 30km rồi thì phần còn lại mình có thể làm được!

Giày Trail

Một trong món đồ được đặt lên ưu tiên #1 của mình chính là giày chạy. Vì nó sẽ gắn bó với mình không chỉ trong race lần này mà còn rất nhiều race sau. Và kể cả có 1 race thì các cái khác có thể xuề xoà chứ với giày mà không kỹ thì không thể lết về đích được. Và thế là mình cũng quay lại con đường cũ - Youtube, Google và xem review. Đáng tiếc là nhiều hãng khác không có người reviewer nên mình cũng không biết nên chọn như nào và trong số đó mình có một chị là Thanh Bùi - đại sứ thương hiệu của Kailas và dù biết là người ta PR cơ mà ít nhất là có người phân tích nên là … QUẤT!

Phần còn lại ._.

Đúng thật là trong race lần này có đôi giày và phần còn lại, mỗi cái đó là đầu tư còn lại đặt shopee hết bà con ạ ._. Trong số đó thì có phần dinh dưỡng, muối và điện giải thì vẫn cần nhờ sự trợ giúp của 1 người anh để mà chuẩn bị.

Đặt vé máy bay

U chà, trước ngày đi hình như 1 tuần thế là chị HR trong lúc ăn trưa và quay sang hỏi:

Chị HR: Đông, em đặt vé máy bay chưa?

Đông: < Hồn nhiên-ing> Chưa chị ạ

Chị HR: Đặt luôn đi em, không là đến sát ngày nó đắt cho k có vé đâu

Đông: < Hoang mang-ing> Ối, thế phải đặt luôn thôi k thì toang

Chị HR: Em mà không đặt nhanh nó đến sát ngày có mà 5tr đấy

U chà, mình hay bị vậy. Chuẩn bị nhiều xong bị miss xong là xém tí thì cụ ra đi chân lạnh toát 🥵 Mình đặt vé lúc đầu giờ chiều ngày T6, mình cũng hơi lo vì sợ sát giờ k kịp lấy BIB cơ mà sáng hôm đó đến cty gặp sếp và thế là được giải toả. Sếp còn bay sau mình cơ mà - sếp ham code vch (suỵt, mình nói nhỏ thế thôi. K được mách sếp mình nhá).

Dạo chơi khu vực EXPO

Đáp xuống sân bay Liên Khương thì điều đầu tiên là mình cần kiếm phương tiện di chuyển vào trong thành phố, mình ngây thơ bật app Grab + Be lên và tra thì nó đâu đó là khoảng 500k 😵‍💫😵‍💫 và Grab thì có tài xế xe máy 190k cơ mà đi xe máy thì cũng căng. Thế là mình hỏi đường người ở đó để đi bắt xe - sau khi ra một khu toàn xe taxi mình thấy giá ở đó là vào trong thành phố hết 190k mình có hỏi thì bác tài có bảo cty tài trợ 35km là 155k và nếu đi vào Thung Lũng Tình Yêu chắc lố khoảng 2km chắc thêm 20k nữa, thấy giá cũng hợp lý và thế là quất luôn thôi - cho ae nào chưa biết thì nó là Lado nhé, về sau mình còn biết Lado là viết tắt của Lâm Đồng ae ạ, nghe đã đủ uy tín chưa? 😎😎

Điều đầu tiên thì lấy BIB thôi, VĐV 550052 xin chào cả nhà ạ 😍

Đi lang thang thì mình cũng chơi mấy trò chơi ở đó, thích nhất là Heineken họ xếp mấy lon thành hàng và để mọi người thổi. Nếu mà thổi và nó đậu ở đúng lon cuối cùng thì được một phần quà nhỏ chính là bánh pizza cỡ nhỏ ăn cho vui. Mình vẫn nhớ là mỗi lần lấy hơi là căn từng tí một, xong lần thứ 4 nó thiếu một xíu lực nữa là sang bên kia làm mình cũng hồi hộp lây 😁 Và lại pattern cũ - nốt lần cuối, lấy hơi, tĩnh tâm và thổi, may sao nó lại ăn 😂😂

Heineken winner

Xong mình lang thang các gian hàng bán đồ trail thì mình gặp 2 người mà mình thích ở trên Youtube là anh Trí và chị Dương. Cũng cảm ơn a Trí vì cũng có nhiều chia sẻ trên Youtube hỗ trợ cho mình cũng nhiều trong cuộc sống 💚

Lang thang chán thì mình đi bộ về khách sạn mà đồng đội mình trú ngụ và có một số hoạt động vui chơi trò chuyện buổi tối cách đó 2km

Ngủ dậy và đi chạy thôi!

3h15 là ae đã gọi nhau dậy rồi, đêm hôm trước thì ae đi ngủ sớm - tầm 10h đã ngủ để lấy sức rồi. Mắt nhắm mắt mở dậy đánh răng rửa mặt, mặc trang thiết bị và 4h ae lên xe di chuyển đến địa điểm xuất phát. Đến nơi mình khá bồi hồi, dù gì thì cũng là cảm giác lần đầu chạy trail và cũng là chạy luôn ultra 55km chứ đâu phải nhẹ nhàng gì phải k ae? Đến nơi và khởi động một chút, gửi một ít đồ để đến nửa cuối chặng đua sẽ lấy để chuẩn bị kỹ hơn cho phần đó.

Giờ lành đã đến (5:00 am), mình chậm dãi bước đi, thật sự là mình k chạy mà chỉ đi bộ trong khoảng 1km đầu tiên. Mình biết là mình cũng cần có quãng làm nóng máy ở thời điểm đầu tiên và một lúc sau mình lọt xuống dưới đáy xã hội luôn các cậu ạ 😂😂

Đây là bản đồ độ cao của DLUT 2023 nhé ạ

Khởi động -> CP1

Sau một quãng nhỏ chuẩn bị và bị kẹt xe - kẹt xe là khái niệm chỉ những đoạn đông người đi nên tốc độ rất chậm thì mình nhìn thấy không gian để quẩy, và thế là mình tận dụng leo chầm chậm và down hill thì mình bật Elite Mode lên để vượt qua lần lượt các runner khác. Lúc đầu thì khá luống cuống thật nhưng sau đó thì cũng quen dần, trong đầu thì chỉ nghĩ là: Ăn trước khi đói, uống trước khi khát. Trong cả quãng đó là mình đã nhai 2 gói gel năng lượng, gói đầu thì khá khó ăn vì chưa có kinh nghiệm, tuy nhiên gói thứ 2 thì mình đã ăn cùng với nước thì cũng okela. Và cuối cùng thì mình cũng đến CP1 sau 1h20p với khoảng cách cỡ 7km

CP1 -> CP2

Đến CP1 thì mình cũng chỉ đơn giản là chụp bức hình và đi tiếp thôi, cũng k ăn uống gì ở đấy. Đập vào mắt mình ngay sau CP1 là một ngọn núi cũng kha khá và thôi thì cứ chiến vậy. Bật điện thoại lên và nhìn bản đồ độ cao, nhớ rằng mình cần vượt qua 2 ngọn núi là sẽ tới CP2, nắng đã bắt đầu lên và chiếu xuyên qua tán cây thông. Và từ đây là mình bắt đầu đi vào rừng, bước qua những tảng đá lớn, vượt qua rặng cây cao vút, vượt qua một khoảng nắng để chui vào khoảng không chỉ toàn cây với bầu không khí trong lành. Cảm giác được thoả mãn với mùi núi rừng chắc cũng đến thế ạ.

Niềm vui không được bao lâu khi mình cảm thấy cồn ruột, nguyên nhân chính là 2 gói gel mình ăn từ đầu race và nó hành hạ mình từ đó về sau. Khoảng 5km từ km số 10 -> 15 là liên tục bụng mình cồn cào. Mình k mất sức, cũng k chấn thương gì nhưng cảm giác đó thật sự ám ảnh, nó giống như các bạn sáng ăn 2-3 mẩu bánh mình và ăn chua vậy 😵‍💫😵‍💫😵‍💫 Và càng kinh khủng hơn là khi mình phải up hill với cái bụng đó, mặc dù mình có bánh mì mang theo và nho khô nhưng k đỡ lại được. Niềm tin duy nhất của mình là cố gắng đến CP2 để ăn gì đó - và rất may là ở CP2 có cháo, mình k nghĩ là từng cp có đồ ăn khác nhau vì lần đầu nên tưởng là mọi CP đều giống nhau í.

Sau khi vượt qua 2 núi rồi thì mình đi xuống ngôi làng, đến đây mình đã mừng thầm và nghĩ là nó cũng sắp đến CP2 rồi cơ mà không ạ. Mình vẫn phải tiếp tục đi khoảng 1.5km nữa mới tới CP2, k biết các bạn có cảm nhận được không nhưng nó là cảm giác mình ở rất gần đích rồi nhưng mà đi rõ lâu chưa đến ấy. Mình k nản nhưng mà lúc nào trong đầu cũng nghĩ là: Sao mà lâu thế nhề? Và cuối cùng cũng đến CP2 và húp được ít cháo và làm mình bừng tỉnh luôn ạ. Cảm giác cồn cào đã hết và mình cũng được ăn ít dưa + chuối. 7:41 mình đến CP2 và 12:00 là cutoff của CP3, chặng mà phải vượt qua Langbiang. Lúc này mình khá tự tin với tốc độ của bản thân.

Trông cái bản đồ độ cao lúc ở CP2 nó lạ lắm ae ạ, còn cái mà BTC gửi cho mình nó dư này cơ. Trông khiếp luôn cơ mà ._.

CP2 -> CP3

Cơm no rượu say rồi :v thì chiến thôi, lúc này mình tràn đầy khí thế để chinh phục thử thách ngay trước mắt mình - Langbiang. Đến sớm, sức khoẻ có, đã được ăn cháo, tiếp nước đầy đủ, đồ ăn vẫn dư - nghe lý tưởng thật sự 😁.

Qua CP2 thì địa hình toàn leo nên cũng có chút mất sức và kết thúc là ae phải leo lên đỉnh Langbiang. Đoạn này thì đường nhỏ và dốc đứng nên leo rất mệt, mình cứ leo được chắc 10m là đứng thở hồng hộc rồi. Và rồi đoạn sau là lúc mình phải bò chứ k leo nữa vì leo thì phải bám, mà bám thì mất sức hơn là mình dùng tay bám đất để bò. Lúc đó cũng may gặp được anh An, một pacer của mình trong đoạn leo lên Langbiang, hai ae liên tục động viên nhau để leo lên dần và cuối cùng thì cũng lên đỉnh. Việc đầu tiên lúc đó mình làm là ngồi xuống và lôi túi nho khô của mình ra ăn vì đói. Mình biết là lên đến đỉnh vì k còn dốc nữa và nhìn cây ở xung quanh k có hiện tượng vút cao hơn. Và nghỉ chút là mình tiếp tục đi bộ k xa là đoạn downhill cũng dài k kém, cũng lại kẹt xe k lối thoát.

Sau một đoạn khá vật vã để tránh kẹt xe là lúc mình cần bứt tốc để cải thiện pace và thế là khi đường thoáng hơn mình liên tục xin đường để vượt những runner khác. Kết quả là mình đến cutoff CP3 sớm hơn 1h30p, mình đến lúc 10h30p và trong lúc nghỉ ngơi và chuẩn bị chặng mới thì mình gặp lại anh An và cũng lưu lại chút kỷ niệm với pacer của mình.

Đến CP3 thì k có gì ngoài chuối và nước, đến đây thì mình nghĩ là có gì đó ăn nhưng mà không có nên cũng bắt đầu thấy hơi đói, dù thế vẫn cố ăn ít chuối k thì k sống đc. Đến lúc đó mình mới biết là những ký hiệu ở trên bản đồ độ cao có ý nghĩa gì ._. và mình cũng biết là mình cần phải cố gắng để đến tận CP8 mới có đồ ăn chứ CP7 thì cũng chỉ có chuối mà thôi.

Lúc này là lúc mình bắt đầu suy nghĩ về việc sẽ chia sẻ nguồn năng lượng ít ỏi mà mình mang theo như nào để có thể finish được. Mình có 4 cái bánh mì đặc ruột, gel thì vô kể nhưng mà khó ăn và thật sự ám ảnh cảm giác cồn cào của nó, mình có nho khô và chắc đây sẽ là chân ái. Và thế là mình lên kế hoạch khi nào thì ăn 1 cái bánh mì, khi nào uống nước và khi nào sẽ bỏ gói nho khô ra và nhai. Thật sự lúc đó mình khá sợ là mình k đủ năng lượng ấy 🫤🫤

CP3 -> CP7

Đến đây mình sẽ kể cho các bạn nghe hành trình đi qua một nỗi ám ảnh - đồi Rada. Sau khi nghỉ ngơi một lát ở CP3 thì mình tiếp tục hành trình, vừa rời khởi CP3 là mình bỏ điện thoại ra check bản đồ độ cao và đập vào mắt mình là một quả downhill dựng đứng, quả thực là nó còn hõm vào trong cơ chứ k đùa. Nhìn hơi hãi nhưng mà tổng thể thì nó chỉ toàn là downhill nên là lúc này sức k phải vấn đề mà vấn đề là ở áp lực lên bàn chân và đầu gối. Nhưng mà dù sao thì downhill mình vẫn okela hơn là up hill. Đi không xa mình đứng trên đỉnh đồi và trước mắt mình quả thực là nó dựng đứng luôn. Chân mình đã bắt đầu căng cơ và mình k thể sải bước thoải mái ở đây thực sự ác mộng, trời thì nắng và mình thì lại phải mò mẫm từng bước để đi xuống dưới đồi ._. Xuống rồi thì chưa hết, mình phải men theo sườn đồi nơi mà chỉ đủ dẫm 1 chân, bạn cứ hiểu là mình phải đi khoảng 500-700m lệch 1 phía thì nó khó chịu về lực bàn chân ghê lắm.

Cố gắng hồi lâu thì cũng qua được cửa ải đó, và lúc này mình sốc lại tinh thần và tiếp tục thi đấu!

Nhưng không được bao lâu thì chuyện gì đến nó cũng đã đến, bàn chân mình đã bắt đầu cảm thấy đau rồi và lúc này mình đang ở ~25km. Lần này mình khá may là mình đi cỡ khoảng 40% đoạn đường thì chân mình mới đau và cần sự trợ giúp của BVS, mặc dù nó k đặc thù cho việc này nhưng khi đi vào chân cũng êm hơn phần nhiều. Lúc đó mình ngồi dưới gốc cây loay hoay để có thể lựa cho cái BVS nó vừa vặn với giày, sau đó thì mình k dám chạy mà chỉ dám đi bộ thôi vì sợ rằng nó có khó chịu nào đó thì mình bỏ cuộc tầm này sẽ vô cùng tiếc nuối. Nên là mình đi chậm chậm để cảm nhận bàn chân xem có khó khăn gì không, cần điều chỉnh gì mình điều chỉnh luôn. Tại mình thầm nghĩ là mình cách CP7 chắc cũng tầm 2km thôi thì cũng k phải vấn đề, nhưng mình có vẻ hơi nhầm, vì đoạn sau nó bị kéo dài hơn và mình đi khá lâu mà chưa có dấu hiệu là nhìn thấy một ngọn núi cao nên sau khi cảm thấy bàn chân okela thì mình đã bắt đầu chạy trở lại để đi đến CP7. Cứ chạy thì mình cũng nhìn thấy đoạn up hill khá cao và mình đoán là đây đoạn đi về CP7

Và ở đây mình bắt gặp pacer thứ 2 trên hành trình - chị Hiệp (Hiệp Sĩ :v), thì lúc đó gặp trên đường 1 lần xong mình lại tụt lại thì gặp lần nữa thì mình có chào và hỏi chị thôi xong mình bảo mình xin phép vượt trước - chuyện còn lại kể sau nhé 😁. 12h10 mình cập bến CP7 rồi đây 😎

CP7 -> CP8

Đến CP7 và tiếp tục chỉ có chuối và nước, mình đã khá mệt và sức đã tiêu hao khá nhiều, mình đoán là lúc đó mình chỉ còn khoảng 50% nữa thôi. Nhưng mà mở bản đồ ra, mình thấy địa hình dù là downhill nhưng mà cũng k quá dốc thế là sau khi tiếp nước và ăn một cái bánh mì đặc ruột thì mình bắt đầu hành trình mới luôn. Lúc này mình cũng đã cảm nhận thấy sự mệt rõ rồi đấy, đi một đoạn ngắn đã cảm thấy khát, bụng cũng đã cồn cào hơn do mình cũng ăn kha khá nho khô, nhưng mà nó k bằng cảm giác ăn gel ban đầu mà chỉ thoang thoáng thôi.

Cập nhật lại bản đồ chút nhé, chúng ta đang ở cỡ khoảng km số 27 và đích đến là ở km số 34, khoảng cách áng chừng 7km, géc gô!!!

Nhưng mà đoạn này mới vui nè, ngay sau khi rời khỏi CP7 k xa thì mình rẽ vào hướng khác đoàn và hướng đó nó có một dòng suối đi qua. Để đi qua đó thì hoặc là lội cả giày hoặc là bỏ ra và mình quyết định là cởi giày và tất cho chắc ăn vì mình cũng sợ ướt giày xong chạy nó bị phồng rộp. Nhưng mà chính nó đã cứu mình các ace ạ, mình cởi giày ra và lần mò từng bước đi qua - lúc đó mình chỉ nghĩ là đi cẩn thận để k dẫm phải thứ gì đó k mong muốn nhưng mà song song là cảm giác thoải mái ở bàn chân vì được ngâm trong làn nước mát 🤩🤩 ôi nghĩ lại thấy phê lây mà. Sang đến bờ bên kia an toàn và ngồi xuống thì thật sự chân mình như thể chưa bao giờ bị đau vậy. Mình khá ngạc nhiên vì điều đó nhưng mà cũng nhanh chóng lau khô chân và xỏ giày vào tiếp tục hành trình.

Từ đây về sau là mình k còn sức để chạy nữa vì cũng thấm mệt rồi, mình đi bộ và thở đều thôi. Và lúc này là lúc mà mình bắt đầu thật sự là cảm nhận cơ thể mình! Lúc này là lúc mà mình đã thấm mệt, trời nắng to và thực phẩm mang theo bên mình thì k có nhiều. Giống như lúc mình chạy tập 30km road thì bây giờ từng bước chân mình cũng có sự cảm nhận tương đối rõ rệt, tuy là k kinh khủng bằng road vì địa hình trail dẫm vào đất sẽ mềm hơn rất nhiều nhưng mà từng bước chân lê lết cũng là một ám ảnh. Mình sợ một đoạn ngay sau khi đi qua đoạn suối là cỡ khoảng 1km mình đi qua một khu mà nắng như thiêu đốt, k có bóng cây nhiều mà thi thoảng lưa thưa có 1 cây để tạm ghé vào thôi chứ cũng k được mát. Đi thêm một đoạn nữa thì bọn mình đi vào rừng rồi, dù là leo thì hơi mất sức nhưng mà lúc này mình lại thấy ở trong rừng thì mát hơn và mình cũng tập được cách hít thở đều và tiến bước.

Quên chưa kể thì đến đây mình gặp một buddy nữa - một người ae sinh đôi của một người em cty mình. Và hai ae cũng đi cùng nhau trên đoạn từ CP7 -> CP8. Thì thi thoảng đi gặp nhau thì hai ae lại động viên nhau cố gắng lên 😁 Style của ông anh giống hệt ông em, cứ lầm lì bước đi thôi 😂

Cuối cùng thì mình cũng ở gần đến CP8, mình đang ở hình dạng chữ V rồi, từ đầu bên này nhìn sang đầu bên kia mà ngán ngẩm luôn. Mặc dù biết là CP8 ở ngay trước mắt rồi nhưng mà phải down hill xong lại leo thêm 1 quả đồi nữa BTC mới cho ăn nghĩ cũng cáu 🤯🤯 Kiểu là: Muốn ăn thì chúng tôi hành bạn chút đã 😤

Mình đến đây lúc ~14h thôi, và gặp lại người ae sinh đôi kia. Cậu ấy cũng đến sớm hơn mình chắc cũng chỉ 5p thôi chứ k nhiều. Mình tóm 2 nửa quả chuối + 2 miếng 1/4 bánh chưng ra chỗ cậu ấy ngồi. Việc đầu tiên mình làm là bóc miếng bánh chưng ra và làm 3-4 cắn là hết luôn ạ 🥴 Mình quá đói rồi cộng thêm việc CP3 + CP7 đều k có đồ ăn gì tích năng lượng làm mình thèm thật sự ạ. Uống thêm ít nước, ăn nửa quả chuối và ăn nốt 1/4 miếng bánh chưng còn lại. Lúc này thấy cũng okela nhưng mà vẫn đi pha nguyên một bát ô tô cháo ra xong có mỗi mình ăn vài húp còn cậu kia thì k ăn nữa làm mình cũng thấy hơi quê và nghĩ bỏ đi cũng phí với tiếc ấy 🫤 Mình và cậu ấy ngồi nghỉ, mình lấy đồ gửi ở CP8 ra, để lại một số thứ k cần thiết như gel lại, bỏ lại áo mưa, cầm cờ cty sẵn sàng mang về đích 😁 Và mình mệt quá nên mình đã nghỉ ở đó tận 50p đến tận lúc 14:56 mình mới xuất phát. Ở đây mình chỉ có tấm ảnh chụp vội lúc chuẩn bị rời khỏi CP8 thôi, check and goooo

CP8 -> CP9

Nhìn đồng hồ cũng cỡ 3h, xem bản đồ thì mình cần di chuyển thêm khoảng 8km nữa để đến CP9 và cutoff ở đó là 6h chiều nên mình rất tự tin là mình có thể về đích!

Đi không xa khỏi CP8 thì mình gặp đồng thời cả anh An và chị Hiệp cũng đi cùng nhau và mình bứt tốc lên chào hai người đồng đội của mình. Nhưng mà đi 1 đoạn thì anh An dừng lại để khắc phục vấn đề cho đồng đội nên mình với chị Hiệp cùng nhau đi và từ đây thì hai ce nương tựa vào nhau mà sống vậy 😂😎

Đi thêm 1 đoạn k xa thì bả đi bộ nhanh vch ạ, mình thì vẫn nhìn thấy người nhưng mà rượt hết hơi mới đuổi được và mình mới hỏi bí kíp thì nó chính là đi bộ nhanh. Và chị dạy mình cách sải bước dài hơn, hít thở và khi hồi phục một chút thì sẽ chạy bộ một đoạn ngắn để cải thiện tốc độ. Chân chị thì cũng bị đau do chuột rút trước đó nên chị giờ chỉ có thể đi như vậy thôi - chị Hiệp said 🫤 Đến đoạn dốc nào là mình cũng bảo chị đi chậm thôi vì mình lúc đó đã rất mệt mà up hill thì lại k phải lợi thế của mình lúc đó nữa nên là đi 1 đoạn mình lại thở hồng hộc. Nhưng mà từ đây thì mình cũng học được cách bình tĩnh hít thở và đi bước nhỏ thay vì là đi bước dài hoặc cố gắng đi nhanh.

Đoạn này thì mình cũng k nhớ nhiều lắm chỉ biết là trước khi đến CP9 là phải leo lên dốc cao xong xuống là thấy cũng hãi rồi. Và khoảnh khắc mà mình có niềm tin là lúc cách CP9 cỡ 100m và thấy cái biển báo CP quen thuộc. Lúc đó mình mới bảo chị Hiệp: Chị ơi, CP9 kia rồi, hai ce sống rồi. Nhưng mà bả chưa nhìn thấy nên k tin lắm 🥲 xong gần đến nơi mới chịu tin cơ 🫤

Đến CP9 roàiii, lúc này là 16:46p, sớm hơn dự kiến là 1h15p - cũng gọi là okela, và số km giờ đã lên ~45km rồi mặc dù nhìn trên map ban đầu thì nó chỉ ở khoảng 42km thôi nhưng mà thôi biết làm sao được, đi tiếp là chân ái.

CP9 -> CP201

Rời CP9 ae bảo chỉ đến CP10 là về, mình mở bản đồ ra bảo là có CP201 mà nhưng ae cứ bảo k có đâu làm mình hoang mang-ing. Rồi ae tính giờ thì lúc đó đến lúc cutoff 22h còn khoảng 5h15p cho khoảng 13km thì tốc độ đó thừa sức về. Ae khá lạc quan kể cả mình cũng thế! Nhưng mà dù có thế thì ae vẫn cố gắng đi tốc độ ổn định chứ chưa nói được điều gì xa xôi.

Cập nhật lại bản đồ chút nhé, sắp tới là chúng ta sẽ leo 3 bậc cầu thang các bác ợ 🫤🫤🫤 cái tầm mệt lử này rồi thì nó cũng hành xác phết đấy nhưng mà vẫn may mắn là nó k dốc đứng nên cũng vẫn còn okela.

Trời thì bắt đầu tối rồi và hai ce bắt đầu đeo đèn đầu, khoảng thời gian đầu tiên mình cũng cố gắng optimize lượng pin bằng việc để nó sáng chế độ thấp nhất chỉ đủ đi đường thôi. Rồi đến lúc trời tối hơn là mình mới bật chế độ sáng hết cỡ để hai ce đi an toàn. Đèn đầu của chị Hiệp thì rõ là tối, nó còn k sáng đến chân để đi được cơ mà - khổ thân chị tôi. Đoạn này thì cứ đi thôi, tầm này là tầm mà có dài nữa dài mãi thì cũng vẫn đi vì nó vượt ngưỡng bản thân rồi, 9x9 - 81 kiếp nạn cũng kinh qua rồi thì thêm vài kiếp nạn nữa chắc k sao 😂😂

Đi mãi thì hai ce tôi cũng đến CP201, ở đây thì mình k chụp ảnh checkin nữa vì lúc đó cũng mệt với lại tập trung ăn uống và nghỉ lấy sức nữa. Ở đây lúc này thì k có đồ ăn nhưng mà may quá là các bạn ấy có gói bánh mình vuông ăn sáng ấy. Cái đó là đồ ăn của các bạn nhưng mà các bạn vẫn chia sẻ cho ae, cả mấy quả dưa chuột bao tử nữa các bạn cũng chia cho các runner để ăn cùng. Thức ăn ở đó thì cũng hết rồi nên là có gì ăn đó là tốt lắm rồi. Mình và chị Hiệp ngồi đó chắc cũng lâu lâu, mình thì ăn nốt 1 cái thanh đồ ăn cuối cùng mang theo - nó là kiểu kẹo dẻo ấy. Hơi chua chua, chưa ăn bao giờ nên cũng k ngon lắm nhưng k dở nên là mình cũng cố gắng ăn hết.

CP201 -> CP10 - Đường đến Tây Thiên

Ăn uống và chuẩn bị nước xong rồi hai ce lên đường, mở bản đồ ra thì đúng là kinh khủng luôn ạ, một đoạn leo cao vút và xuống thẳng tắp ._. Nhìn mà chán luôn chứ còn gì nữa. Nhưng mà có thêm động lực là ae bảo đồ ăn ở CP10 rất nhiều vì mn ăn ở CP201 nhiều nên ở CP10 còn dư. Dẫn sao nó cũng là 1 lý do để hai ce nhà mình tiếp tục hành trình.

Mình k có nhiều thứ để kể lúc trời tối như thế này, việc mình lúc đấy là bước 2-3 bước, ngước lên nhìn marker, mắt liếc liếc, định vị đường đi và lại cắm đầu bước. Vòng lặp đó liên tục cho đến khi về đến điểm tiếp theo. Vì lúc đó trong đầu mình bật safe mode, lúc đó là mình k được phép đi sai dù chỉ 1 lần vì sai lúc đó thì tỷ lệ cả 2 chị em bỏ cuộc cao đến > 90%. Không lúc nào mình k để ý marker và hễ chỗ nào k có marker là mình đều đứng lại và tìm kiếm marker trước rồi mới bước. Thậm chí là nếu đi sai đường và phải tìm đường quay lại thì cũng chưa chắc kịp cutoff time nên là mình phải tập trung cao độ cho việc định hướng.

Leo lên thì cũng chưa đến nỗi lắm vì ít nhất là mình từng bước leo thì vẫn ổn, lúc mà mình thấy tia hi vọng là mình thấy cái biển của BTC là CP10 cách đó 600 hay 800m gì đó k nhớ nữa. Nhưng mà đoạn dốc trước khi về CP10 thì thật sự là ám ảnh, dốc nó có một ít sỏi, một ít của bột đất hơi trơn nhưng quan trọng hơn là nó dốc. Hai ce nhích những bước nhỏ để đi về, trời tối nên càng không thể chạy hoặc down hill lúc đó được mà thôi cứ chầm chậm đi từng bước xuống thôi. Hai tay cầm sẵn gậy chống hai bên, chân thì dẫm chắc chắn và xuống dốc

Xuống đến nơi hai ce thở phào, vì biết là đoạn còn lại rất dễ và giờ là nghỉ ngơi chút thôi. Xuống đến nơi thì quả thực là thiên đường, sau cả hành trình từ CP2 thì đến tận CP10 mình mới được ăn thêm 1 miếng dưa hấu nữa - cảm giác thật là Yomost! Được ăn cháo nữa và ngồi bên cái bếp lửa ấm cúng.

Nhưng… chị tôi bị nôn ._. Chắc là vì mệt quá nên mới ăn chút cháo cái nôn lấy nôn để, nghĩ mà tội nhưng mà k giúp đc gì nên động viên chị chút thôi 🥲🥲 Nhưng mà ở đấy mấy ae tình nguyện rất là chu đáo nên là để chị ngồi xuống, cho chị 2 cốc cháo và đấm bóp chân cho chị nên chị cũng hồi phục phần nào. Mình cũng ngồi đấy tự xoa bóp chân và chém gió với mấy ae chút cho bớt mệt. Và rồi mình còn được mấy ông cho ăn quả trứng vịt lộn nữa ạ 😍 đúng thật là ở CP10 k thiếu gì ngoài điều kiện 😂 Về sau mình cũng có nói chuyện với vài người bạn thì ở đó sau còn có cả bánh chưng nướng nữa chứ :v có người ăn mà nghiền luôn.

CP10 -> Đích - Gian nan phút cuối

Rời khỏi CP10 lúc ~20h40 và còn khoảng 1h20p nữa cho khoảng 4.5km cuối cùng thì hai ce chắc vẫn lết được nên động viên nhau và lên đường thôi.

Nhưng mà nụ cười k được mấy bước thì đèn của mình nó hết pin :3 Thật sự là vừa mới rời khỏi CP10 chắc chưa đầy 20m thì nó hết pin luôn ạ. Đèn của chị Hiệp thì lom dom nên k soi được gì nên hai ce men theo ánh trăng và đi cùng đoàn người thôi. May quá là đêm đó có chút ánh trăng nên những lúc mình đi k đèn vẫn đi được.

Bám theo dòng người khoảng 3km thì bọn mình bị bỏ lại phía sau nhưng mà vẫn cố chấp chưa sử dụng trợ giúp cuối cùng - đèn pin điện thoại cho đến khi phải đi vào một lối nhỏ rậm rạp thì lúc đó mình mới dùng sự trợ giúp cuối cùng. Mình thì chỉ dám tự tin ở đoạn cuối vì nếu k có điện thoại mình còn k thể về đích được, ít nhất là nếu có điện thoại thì còn dùng mạng để tra map được mà. Trong khoảng 800m tiếp theo là hai ce đi hầu như là k gặp ai nữa, đến những ngã 3 câu đầu tiên mình luôn hỏi là: Chị thấy marker ở đâu k? Và lúc đó hai ce chỉ tìm marker để đi thôi chứ cũng k cần gì nữa.

Khoảng 1km cuối cùng thì hai ce gặp phải ác mộng của dân chạy trail - đường bê tông. Đi thì cũng hơi đau chân thật nhưng mà tầm đó thì đau nữa, đau mãi thì cũng thế thôi nên k còn nhiều cảm giác.

Lúc đến đường bê tông thời gian chỉ còn khoảng 40p và thế là hai ce cố gắng leo các dốc nhanh nhất và cố gắng chạy càng nhiều càng tốt.

Thời gian còn hơn 20p một xíu, chúng mình cách đích chắc chỉ khoảng 500m nữa nhưng mà cả 2 vẫn động viên nhau chạy để về kịp lúc vì biết đâu khoảng cách dài hơn thì sao 🥲

Và rồi gần đến đích thì là lúc mà mọi người lại phải leo một đoạn độ cao tầm 20m mà nó dựng đứng k kém các đỉnh cao. Tầm đó là đã mệt lắm rồi mà BTC còn troll nữa, quả thực quá đáng lắm mà 😵‍💫😵‍💫 Mình thì chỉ nghĩ là BTC lại lừa, đi qua dốc này chắc lại có thêm đoạn nào đó nữa thì k kịp nên vẫn gọi chị Hiệp cố lên sắp về đích rồi.

Lúc mà mình thấy vạch đích là lúc mà vượt ra khỏi đoạn dốc đó, nghe thấy từng tiếng chúc mừng là hai chị em rất vui, hai ce đã có hành trình rất khó khăn để PHẢI về đích đúng cutoff time. Cờ mình cũng đã bỏ ra từ sớm, dùng luôn cái gậy làm cán cờ và mang nó về như đúng lời hứa nào 😎

DLUT Finisher

Cuối cùng lúc đó mình cũng rất vui và sung sướng! Thật sự ấy, lần đầu tiên mình đi chạy trail mà còn là ultra trail 55km nữa. Cộng thêm là mình cũng là người mà được sếp giao cho nhiệm vụ cầm cờ Cty về đích nên lúc đó cảm xúc mình lạ lắm :D Và sau đó mấy ae về nói chuyện thì thật ra sếp cũng là người đi ở top của mình nhưng mà đi đầu, sếp về trước mình có tầm 5p thôi chứ k nhiều đâu. Đầu tiên mình cũng nghĩ là mình về sớm nhất rồi nhưng sếp vẫn về trước một chút, vì mình đi cả chặng đường k gặp ai trong cty mà mình đến các Checkpoint đều rất sớm. Sếp cũng đến các CP thời gian giống mình mà mình k gặp lần nào thế mới lạ chứ nị :D

Sau khi về đích chụp choẹt linh tinh thì gặp chị Hiệp, xong rồi mình cũng nhanh chóng đi về thôi vì chị cũng đi cùng bạn chị nên mình nghĩ chị cũng okela thôi. Nhưng mà hôm sau chị nhắn là lúc đó gặp mình xong là bị ói quá trời ói là phải gọi xe cấp cứu đi bệnh viện cơ mà. Nghĩ sợ thật đấy, đã chạy xong race mệt rồi mà còn phải đi cấp cứu nữa là mình đã hãi rồi.

Hôm đó mình đi mà đội mũ của VietWing, đơn vị tổ chức một lần đi trekking Ba Vì của cty hồi đầu năm. Mình chỉ đơn giản là chưa cbi mũ nên đội luôn chứ k phải quảng cáo đâu nhá hahaaa

Từ race này em cũng xin cảm ơn anh An - pacer đầu tiên giúp em trong chặng leo Langbiang. Xin cảm ơn chị Hiệp - pacer kéo cu em lê lết về đích khi nó mệt lử rồi. Xin cảm ơn ae bạn bè trong cty đã tư vấn, trợ giúp mình để có kết quả này 💚

Lời cuối thì cũng xin cảm ơn mọi người đã chịu khó đọc đến tận dòng cuối cùng này. Bài viết này khá dài và mình cũng bận nên hôm nay là 12/4 mình mới viết xong nó :v Nếu các bạn có cùng sở thích khám phá thiên nhiên và chạy trail thì có thể liên lạc với mình qua các kênh ở cuối trang nhé 😉